gacsach.com đổi thành gacsach.club ạ! Đọc sách truyên Bạo vương liệt phi - Chương 037 - 038 - 039 - 040 - 041 - 042 Full gacsach Zô xem đi bạn Bạo Vương Liệt Phi là một trong số ít những truyện mà tôi “cảm & phục” nữ chính hơn hẳn nam chính. Đọc truyện này cũng khá lâu rồi, nhưng thật sự, “điểm nhấn hoàn mỹ” trong “Bạo Vương Liệt Phi” vẫn chưa hề nhạt chút nào. gacsach.com đổi thành gacsach.club ạ! Đọc sách truyên Bạo vương liệt phi - Chương 024 - 025 - 026 - 027 - 028 - 029 Full gacsach Zô xem đi bạn Đọc truyện Võ Cực Thần Vương chương 450 tiêu đề 'Thế Trảm Lang Lập'. TruyenYY hỗ trợ đọc truyện tuyệt vời trên Mobile, Tablet và cho tải EPUB. gacsach.com đổi thành gacsach.club ạ! Đọc sách truyên Bạo vương liệt phi - Chương 061 - 062 - 063 - 064 - 065 - 066 Full gacsach Zô xem đi bạn đọc truyện Tiểu độc phi! Bạo ngược lạnh miển vương gia-Anh Đào Tiểu Thụ | Chương 100:: Có tình nhân cuối cùng thành thân thuộc | Truyện convert Chưa xác minh | Tiểu độc phi! Bạo ngược lãnh miển vương gia truyen convert | Thân là 22 thế kỷ Á Châu y học thiên phú thứ nhất nữ nhân, vậy mà sống lại thành bắc ZDpu. Biên giới hoang vắng chỉ có tiếng xào xạc do gió lạnh thổi qua…Tại nơi hẻo lánh, thê lương ấy đã xảy ra một cảnh tượng đặc biệt…Trên mặt đất bằng phẳng liên tục phập phồng tiếng bước chân, những người quen thuộc với vùng đất nơi này đều biết nơi đây chôn vùi rất nhiều nhiệt huyết và sinh mạng của biết bao nhiêu binh sĩ, xung quanh vùng đất không có lấy một cành cây ngọn cỏ nhưng lại nở một loài hoa trông vô cùng quái dị, nhìn xa xa giống như một tấm thảm trải đầy máu chỉ dẫn linh hồn của những người chết trận đi về hướng âm u địa ngục, cái loại cảm giác này làm cho người ta không rét mà đó dân chúng đều gọi là nó hoa người chết bởi vì nó đơn độc bên cạnh các phần mộ, nhưng ở miền cự lạc nó có tên nghe rất hay rất kiêu, gọi là hoa Châu Sa nhưng người bản địa còn gọi một cái tên vang dội là hoa U xưa kể rằng, hắn chính là người khiến kẻ khác nghe thấy tiếng đã sợ mất mật — U Linh thuốc súng cuồn cuộn, tiếng trống trận vang lên như sấm, đao kiếm lóe sáng, tư thế hùng hồn, tường đổ máu rơi, thi thể nằm chồng chất khắp nơi, máu chảy thành trường trước mắt thật tàn khốc và đẫm máu.Giết.’ Trong tiếng la giết’, ánh mắt binh lính hằn tia máu, cả người đều dính máu, ngay cả bọn họ cũng không phân biệt được đó là máu của bản thân hay máu của kẻ trên chiến trường này, không phải ngươi chết thì là ta chết, cho nên mỗi người đều phải dốc hết toàn lực để ứng phó, ai cũng hy vọng có thể giữ lại tính mạng của mình.Tiến lên.’ Tiếng la rung trời, giọng nói chém giết đã bao phủ tất cả mọi nơi, đao kiếm trường thương không ngừng được giơ lên…Tại đây có một tướng quân cưỡi trên chiến mã, đội mũ sắt, mặc áo giáp, lộ ra chòm râu đã hoa râm, nhưng điểm đặc biệt nhất, hấp dẫn sự chú ý của người khác chính là vị lão tướng này tuy tuổi đã cao nhưng thân thủ và đao pháp vô cùng linh hoạt, hung ác không hề thua kém người trẻ người nam nhân toàn thân áo trắng, cầm trong tay một thanh bảo kiếm chói lọi, trên mặt lại đeo một cái mặt nạ màu trắng, phía trên mặt nạ có một đóa hoa màu đỏ được dùng máu vẽ nên, mọi người đều nhận ra đóa hoa ấy chính là hoa U khi giao đấu mấy chục hiệp, lão tướng quân dường như đã có chút lực bất tòng tâm, xuất chiêu có phần hơi chậm chạp, hơi thở mệt nhọc đứt quãng.Cha, người thế nào rồi? Vị phó tướng trẻ tuổi đứng ở bên cạnh, vẻ mặt có chút lo lắng, nhìn ông hỏi.Dương Nhi, tập trung ứng chiến, không cần lo cho ta.’ Lão tướng quân bình tĩnh ra lệnh, ông biết trên chiến trường chỉ cần một khắc sơ suất cũng sẽ mất mạng.Tiểu tử, muốn đi hỗ trợ sao? Trước tiên hãy bước qua xác của ta.’ Một người nam nhân trung niên cười lớn, xuống tay không chút lưu nhân mang mặc nạ đột nhiên dừng tay, ánh mắt lạnh lùng sắc bén khiến người ta sợ hãi bắn về phía ôngVân Hổ, bổn vương luôn luôn kính trọng thái độ làm người của ngươi, nếu ngươi chấp nhận đầu hàng, thề chết trung thành với bổn vương, bổn vương có thể tha cho ngươi một con đường sống.’Ha ha ha ha.’ Vân Hổ lão tướng quân đột nhiên cười ha hảDù có chết trên sa trường ta vẫn mỉm cười, xưa nay chinh chiến có được mấy người trở về, hôm nay đã đến đây rồi thì ta cũng không nghĩ sẽ còn sống trở Linh Vương, ta nói cho ngươi biết, ta sinh ra là người của Đại Vân thì chết cũng là ma của Đại Vân.’Nếu ngươi đã khăng khăng không tỉnh ngộ như vậy thì đừng trách bổn vương.’Ánh mắt U Linh Vương đột nhiên trở nên lạnh lẽo giống như hàn băng ngàn năm, chỉ cần hắn liếc mắt một cái đã khiến cho trong lòng người ta cảm thấy sợ hãi, luồng hàn ý kia từ từ tích lại trên bảo kiếm sáng chói của hắn. Đánh giá từ 113 lượt Nàng, tuy cơ thể yếu đuối, mong manh nhưng lại thanh khiết, thông minh. Vì thành toàn cho người hữu tình mà thay người đó gả cho một nam nhân, theo truyền thuyết là kẻ bất khả chiến bại, giết người không chớp mắt, tàn bạo vô tình khiến cho người ta vừa mới nghe qua đã sợ mất mật — U Linh không hiểu tại sao phải gánh chịu hết tất cả nhục nhã này, từ tiến cung nghiệm thân xem có còn trinh tiết không cho đến bị vũ nhục trước mặt mọi người, rồi bị vứt bỏ ở lãnh cung, nhận hết đủ loại hình tra tấn sỉ nhục, mà nàng lại không biết bản thân đã làm sai chuyện gì? Nhưng nàng vẫn kiên cường sống sót, đơn giản là nàng không thể chết được…Vân Yên, ngươi không cần dùng ánh mắt vô tội này nhìn ta, như vậy sẽ chỉ càng làm cho ta thêm ghê tởm, lẽ ra ta nên móc hai mắt của ngươi.’ Hắn dùng tay bóp chặt lấy cằm nàng, khóe môi gợi lên một nụ cười lãnh khốc, tàn nhẫn.Được.’ Nàng không hề tỏ vẻ sợ hãi nhìn chằm chằm hắn, nói Nhưng hãy cho ta biết lý do, lý do khiến ngươi oán hận ta.’Bốp.’ Hắn tát nàng một cái, hung hăng tiến về phía trước, lấy tay dùng sức bóp lấy yết hầu của nàng, ánh mắt bắn ra tia nhìn như muốn cắn nuốt người khác Còn muốn tiếp tục giả vờ vô tội trước mặt ta sao?’“Ta vốn vô tội, cực kỳ vô tội.” Khóe miệng dính máu của nàng lộ ra một nụ cười châm chọc, chậm rãi nhắm mắt lại, thân thể ngã xuống một bên… Thể loại Ngôn tình cổ đại, Vương gia – Vương phi, ngược thân, ngược luyến tàn tâm, HENàng, tuy cơ thể yếu đuối, mong manh nhưng lại thanh khiết, thông minh. Vì thành toàn cho người hữu tình mà thay người đó gả cho một nam nhân, theo truyền thuyết là kẻ bất khả chiến bại, giết người không chớp mắt, tàn bạo vô tình khiến cho người ta vừa mới nghe qua đã sợ mất mật — U Linh Vương. Nàng không hiểu tại sao phải gánh chịu hết tất cả nhục nhã này, từ tiến cung nghiệm thân xem có còn trinh tiết không cho đến bị vũ nhục trước mặt mọi người, rồi bị vứt bỏ ở lãnh cung, nhận hết đủ loại hình tra tấn sỉ nhục, mà nàng lại không biết bản thân đã làm sai chuyện gì? Nhưng nàng vẫn kiên cường sống sót, đơn giản là nàng không thể chết được… Vân Yên, ngươi không cần dùng ánh mắt vô tội này nhìn ta, như vậy sẽ chỉ càng làm cho ta thêm ghê tởm, lẽ ra ta nên móc hai mắt của ngươi.’ Hắn dùng tay bóp chặt lấy cằm nàng, khóe môi gợi lên một nụ cười lãnh khốc, tàn nhẫn. Được.’ Nàng không hề tỏ vẻ sợ hãi nhìn chằm chằm hắn, nói Nhưng hãy cho ta biết lý do, lý do khiến ngươi oán hận ta.’ Bốp.’ Hắn tát nàng một cái, hung hăng tiến về phía trước, lấy tay dùng sức bóp lấy yết hầu của nàng, ánh mắt bắn ra tia nhìn như muốn cắn nuốt người khác Còn muốn tiếp tục giả vờ vô tội trước mặt ta sao?’ “Ta vốn vô tội, cực kỳ vô tội.” Khóe miệng dính máu của nàng lộ ra một nụ cười châm chọc, chậm rãi nhắm mắt lại, thân thể ngã xuống một bên… *** Review Đây là một trong số ít những truyện mà tôi “cảm & phục” nữ chính hơn hẳn nam chính. Đọc truyện này cũng khá lâu rồi, nhưng thật sự, “điểm nhấn hoàn mỹ” trong “Bạo Vương Liệt Phi” vẫn chưa hề nhạt chút nào. Cái tôi muốn nói ở đây chính là nét “cường” của nữ chính. Khác với những truyện nữ cường mà tôi thường đọc, nét cuốn hút ở nữ chính không phải là sự cơ trí hoàn hảo như Mộc Thanh Dao Thiên Giới Hoàng Hậu, cũng không giống với Thượng Quan Vãn Thanh Thất Thân Làm Thiếp ở sự mạnh mẽ. Cái tôi đề cập ở đây chính là chữ “TÌNH”. Chữ “TÌNH” tôi nói ở đây không phải là Tình Yêu, mà là Tình Thân. Tôi đã đọc rất nhiều truyện ngôn tình, nữ chính khi đã sa vào lưới tình, thường thì họ sẽ bênh vực người họ yêu hoặc bảo trì sự hòa bình, không tổn thương cả 2 bên. Nhưng nữ chính đây không như thế, dù yêu nhưng không quên trách nhiệm mình phải gánh vác, dù luyến tiếc nhưng vẫn phải gồng mình cố gắng vì “Tình thân đối với cô là vô giá”. Yêu thì sao khi “hắn là kẻ thù của quốc gia mình”, yêu thì sao khi “hắn là kẻ là giết cha” và yêu thì sao khi “hắn đã gây bao nhiêu tổn thương cho nàng”. Câu chuyện là cả quá trình dài xoay quanh sự thay đổi “hận” của nam chính và “tâm” của nữ chính. Hắn – U Linh Vương, quyền khuynh thiên hạ, cơ trí anh minh, võ học toàn tài nhưng vì một chữ YÊU sinh HẬN . Nàng – Vân Yên – mơ ước trở thành một tướng quân uy phong trên sa trường, nhưng mệnh trớ trêu, nàng cũng không thể thoát được bốn chữ “Sinh – Lão – Bệnh – Tử”. Hai con người tưởng chừng như cách xa nhau, nhưng dây tơ hồng lại quấn quanh họ, chỉ vì nàng chính là người sẽ tháo gỡ gút mắc trong tim nam chính. Có lẽ, tác giả đã xây dựng hình ảnh nữ chính quá hoàn hảo – hình mẫu mà tôi luôn tìm kiếm trong các truyện ngôn tình, nên dường như tôi trở nên thiên vị với nữ chính hơn. Nam chính – dám yêu dám hận, nhưng chàng vì ám ảnh xưa, vô tình làm tổn thương nàng đến tuyệt. Đọc đến 3 / 4, tôi cứ nghĩ mình sẽ tìm đc một cuốn truyện hoàn hảo, nhưng lúc nào cũng vậy, phút cuối là lúc tôi cảm thấy tình tiết đã trở nên “nhàm”. Tối ghét nam chính không phả vì sự lạnh lùng, nhẫn tâm, điều làm tôi bứt rứt ở nam chính khi đã đóng truyện chính là “Rốt cuộc ai mới là người mà nam chính yêu nhất?” die Chắc các bạn sẽ thấy lạ, phải, tôi thiên vị nữ chính nên cảm thấy tiếc thay cho nàng. Tất cả những điều mà nam chính làm, những câu nói thậm chí đến sắc mặt, khiến tôi cảm thấy bất công cho nữ chính bởi hắn vẫn còn quá yêu mối tình đầu. Nàng vì hắn chịu bao nhiêu dày vò tinh thần lẫn thể xác, nàng quan tâm, lo lắng cho hắn, nàng ước muốn có đc “hạnh phúc đơn giản” nhưng tôi tự hỏi đã bao giờ nam chính đã quan tâm những điều nhỏ nhoi ấy, hay hắn chỉ đang kiếm cớ “vì mối tình đầu đau khổ”. Liệu nếu cô gái xưa còn sống, hắn sẽ chọn ai? Mối tình đầu đau khổ nhưng tuyệt đẹp hay mối tình đầy gian nan nhưng thấm đậm lòng người? Tôi không muốn nam chính là người phụ bạc, có người mới liền quên người cũ, nhưng cách hắn “luyến tiếc” khiến tôi thật sự có ý nghĩ “Nữ chính xứng đáng có một tình yêu đẹp và một chàng hoàng tử yêu thương nàng thật sự” chứ không phải chỉ vì nàng là người tháo gỡ “nghiệt duyên xưa”. Cho dù phút cuối tác giả có bù đắp bằng sự chờ đợi của nam chính thì thế nào? Liệu sự chờ đợi đó có thể xóa đi “ĐIỂM TRỪ” trong lòng tôi. Câu trả lời là “CHƯA BAO GIỜ”. Có thể nói đây là nam chính duy nhất trong những bộ truyện VIP mà tôi không dành tình cảm nhiều, thậm chí là “không thích”! *** Mời các bạn đón đọc Bạo Vương Liệt Phi của tác giả Ngạn Thiến.

bạo vương liệt phi